Tôi tìm về xóm nhỏ tuổi thơ tôi
Ngọn gió chiều, bờ đê hun hút cỏ
Trâu gõ móng gập ghềnh lối nhỏ,
Cánh diều nào mang tiếng sáo chơi vơi
Con sông nào tắm mát tuổi thơ tôi
Nước còn xanh như chiều nao thuở ấy?
Tiếng sóng vỗ từ những ngày thơ dại
Xao xác hồn tôi mãi đến tận bây giờ!
Đêm trăng nào nghe cha đọc thơ,
Mẹ lặng lẽ bên đèn khâu áo
Đâu những chiều mưa ngừng sau cơn bão
Dân quê tôi vớt lúa rát cả lòng?
Nắng cuối chiều in dáng mẹ long đong.
Bàn chân tõe, ngón ngón cài giao chỉ
Đêm tôi thức, trở trăn cùng câu ví:
“Biết cuộc đời răng là nhục là vinh?”